Suman Pokhrel (21 tháng 9 năm 1967) là nhà thơ, nhà viết kịch, dịch giả và nghệ sĩ. Ông là nhà thờ duy nhất của Nepal đã hai lần nhận được Giải thưởng Văn học SAARC, vào năm 2013 và 2015 cho các tác phẩm thơ và những đóng góp của ông cho thơ ca và nghệ thuật nói chung ở khu vực Nam Á.

Suman Pokhrel (2017)

Có nguồn

sửa
  • Mỗi khoảnh khắc, dòng đời trôi len lỏi như ngọn nến lung linh.
    • Lời chúc mừng sinh nhật đến bản thân
  • Để cho nỗi đau cứ say sưa ca hát Những bản tình ca mênh mông bát ngát.
    • Bài hát của tâm hồn
  • Đêm nay sẽ uống giọt tình đến say mèm mặc sức tung hoành thả mình trong bóng tối.
    • Mong tôi không nhìn thấy những giấc mơ
  • Tôi say
    Khi dòng cảm xúc riêng hóa rượu.Tôi quên bản thân mình,
    quên thế giới và quên đi tất cả.
    • Đền Taj Mahal và tình yêu của tôi[1]
  • Nhưng có đấy sự khác biệt giữa hai ta
    Có tất cả, nhà vua là tất cả
    giàu có như ông, giá mà tôi đã thế
    sẽ chẳng đợi sau khi người yêu dấu lìa đời
    mới dựng Taj Mahal, tôn vinh nàng mãi mãi.
    • Đền Taj Mahal và tình yêu của tôi
  • Tôi cứ mãi nghĩ suy
    đỏ thẫm này là gì,
    phải chăng màu của trái tim
    đôi tình nhân chia cắt
    ném vào những con đường trái ngược
    phải chăng ánh sáng đỏ của tâm trí
    gặp nhau
    sau những khoảnh khắc tăm tối chia ly?
    • Màu của chân trời
  • Sáng ngự trên đỉnh cao
    tối ẩn vào lòng đất
    vô tình, tôi dõi theo,
    làn sáng tràn mi mắt
    rải màu sắc nơi nơi
    tới khi chạm chân trời.
    • Màu của chân trời


Chú thích

sửa
  1. ^ “Suman Pokhrel”. Người Hà Nội. 26 tháng 9 năm 2020. Truy cập ngày 2 tháng 10 năm 2020.