Hans Christian Andersen

nhà văn, nhà thơ cổ tích Đan Mạch

Hans Christian Andersen (2 tháng 4,18054 tháng 8,1875) là nhà văn kiêm nhà thơ người Đan Mạch, nổi tiếng về những câu chuyện cổ tích của ông.

Hans Christian Andersen, nhà văn và nhà thơ người Đan Mạch (1869)

Trích dẫn

sửa
  • Tít ngoài biển khơi kia, nước xanh hơn cánh hoá mua biếc nhất, trong vắt như pha lê, nhưng sâu thăm thẳm, sâu đến nỗi neo không buông tới đáy, phải chồng chất vô số ngọn núi đá mới lên tới mặt nước. [...] Nơi sâu nhất, sừng sững lâu đài của vua Thuỷ tề, tường bằng san hô, cửa sổ cao hình cung bằng hổ phách trong suốt, mái lợp toàn vỏ ốc, mở ra kéo vào theo chiều nước.
  • Chúng ta có thể sống tới ba trăm năm, nhưng khi lìa đời chúng ta sẽ biến thành bọt sóng và không có mồ mả để được chôn cất giữa những người thân yêu. Linh hồn chúng ta không tồn tại được lâu nên ta không thể hoá thành kiếp khác được, cũng ví như cây rong bể đã cắt rồi là hết xanh tươi. Loài người, trái lại, có một linh hồn bất tử, ngay cả khi thân thể đã nằm im trong nấm mồ, linh hồn họ lúc ấy bay lên không trung. Cũng như chúng ta bơi trên mặt nước để nhìn thấy đất liền, linh hồn họ bay lên những miền mà chúng ta không thể thấy được.
    • Nàng tiên cá.
  • Đôi mắt trống rỗng của thần Chết chằm chằm nhìn Hoàng đế. Yên lặng hãi hùng. Ngay lúc đó, bên song cửa nổi lên tiếng hát tuyệt vời. Chim hoạ mi bé nhỏ đã từ rừng xanh về đậu trên cành cây ngoài vườn. Chim được tin hoàng đế ốm nặng nên đã về đây, mang đến cho nhà vua một tia hy vọng với tiếng hót của nó. Tiếng hót càng vang lên, bóng ma tan dần, máu lại chảy đều trong mạch ốm yếu của nhà vua. Thần Chết cũng phải vểnh tai nghe và bảo hoạ mi rằng: "Cứ hót đi! Hoạ mi bé nhỏ! Cứ hót đi!".
  • Ta không thể cho cô ấy một quyền lực nào lớn hơn cái quyền lực mà cô ấy đã có sẵn. Nai không thấy cô ta đã làm được những gì ư? Nai không thấy rằng nhiều người và nhiều súc vật đã phải làm theo ý cô ta sao? Nai không thấy cô ta đã đi rất nhiều nơi, mà chỉ đi bộ thôi ư? Chúng ta chẳng cần phải giúp cô ta cái sức mạnh mà cô ta đã có sẵn trong trái tim, trong tấm lòng trung hậu và trong trắng của cô ta. Nếu cô ta không tự mình đến nơi ở của bà Chúa Tuyết để lấy những mảnh gương quỷ trong mắt và trái tim của Kay ra thì chẳng có ai làm được việc ấy.
    • Nữ chúa tuyết, truyện thứ sáu: Bà lão xứ Lapôni và bà lão xứ Phần Lan.
  • Chú cảm thấy chì bắt đầu chảy, nhưng không vì thế mà chú buông tay súng. Bỗng nhiên, một cơn gió thổi tung cánh cửa và cuốn theo nàng vũ nữ, đưa nàng bay trong không gian như một tiên nữ và rơi vào lò sưởi ngay cạnh chú lính chì. Nàng bắt lửa và tiêu tan, chàng tiếp tục chảy đế giọt chì cuối cùng. Hôm sau, chị giúp việc tỏng nhà tìm thấy di hài của chú trong đám tro tàn, kết lại thành một trái tim xinh xắn.
  • Ta đến đây cốt để nói cho công chúa biết là ta rất khinh công chúa. Công chúa không muốn yêu một hoàng tử thật thà phúc hậu, công chúa không hiểu giá trị của bông hồng lẫn chim họa mi, nhưng vì một vật nhỏ mọn mà công chúa hôn một tên chăn lợn! Cho đáng kiếp!