Charles Bukowski (1920-1994) là một trong những giọng thơ đặc biệt và mạnh mẽ nhất của văn chương Mỹ thế kỉ XX. Ông sáng tác rất đa dạng, phủ sóng trên nhiều thể loại: thơ, truyện ngắn và tiểu thuyết về đời sống thường ngày, về những người dân sống dưới đáy xã hội Mỹ. Văn phong của ông rất súc tích, vắn tắt và trực tiếp. Điều đó được thể hiện qua những câu thơ tự do không vần điệu nói về: tình dục, về rượu bia, đánh bạc... và những công việc tay chân vất vả.

Có nơi trong trái tim sẽ không bao giờ được lấp đầy; một khoảng trống. Và thậm chí trong những khoảng khắc tốt đẹp nhất và những thời kỳ huy hoàng nhất, chúng ta sẽ cảm thấy nó.

Charles Bukowski cũng viết về thiên nhiên, âm nhạc và văn chương. Ông nghe nhạc Gustav Mahler, Tchaikovsky và không thích nhạc rock. Ông khá nhạy cảm với nỗi đau của con người. Chúng đã trở thành chất liệu để Charles Bukowski viết nên những bài thơ tình cảm động, về tuổi thơ khốn khó, cùng nỗi cô đơn ông tự kiếm tìm và theo đuổi suốt cả cuộc đời. Ông khinh thị những người thành viên thế hệ Beat, dân hippie, cũng như coi thường giới trí thức và các nhà cầm quyền. Ông đã viết hơn năm mươi cuốn sách và vô số tác phẩm nhỏ hơn. Ông thường được các tác giả đương thời nhắc đến như một ảnh hưởng và phong cách của ông thường xuyên bị bắt chước.

Trích dẫn sửa

Bài thơ Đêm cuối cùng của Trái đất (1992) sửa

Có chú chim xanh trong tim tôi, muốn cất cánh bay
nhưng tôi quá cứng rắn,
Tôi bảo, ở trong đó đi, ta sẽ không để ai thấy mi đâu.

    • "transport"

Bưu điện sửa

  • Tôi muốn hoặc cả thế giới hoặc không gì cả.

Đàn bà (1978) sửa

  • Tôi bị lôi cuốn bởi những thứ sai trái: Tôi thích uống rượu, tôi lười biếng, tôi không tin thánh thần, chính trị, ý tưởng, lý tưởng. Tôi biến dần vào hư không; một kiểu không tồn tại, và tôi chấp nhận điều đó. Tôi không phải là người thú vị. Tôi không muốn làm người thú vị, thực quá khó khăn. Điều tôi thật sự muốn chỉ là một khoảng không mềm mại, mịt mờ để sống, và để được yên một mình.

Factotum (1975) sửa

  • Tôi là người tiến triển nhờ sự cô độc, không có nó, tôi giống như kẻ không có thức ăn nước uống. Mỗi ngày thiếu sự cô độc làm tôi yếu đi. Tôi không tự hào vì sự cô độc của mình; nhưng tôi phụ thuộc vào nó. Với tôi, bóng tối của căn phòng giống như nắng mặt trời.
  • Đúng là tôi không có quá nhiều tham vọng, nhưng hẳn phải có chỗ cho người không có tham vọng, ý tôi là chỗ tốt hơn cái chỗ thường lệ. Làm cái quái nào mà một người có thể thích bị đồng hồ báo thức dựng dậy lúc 6:30 sáng, nhảy ra khỏi giường, mặc quần áo, ăn nghiến ngấu, giải quyết nhu cầu cá nhân, đánh răng và chải tóc, và chiến đấu với giao thông để đến nơi mà cơ bản thì bạn làm ra nhiều tiền cho người khác và bị đòi hỏi phải thấy biết ơn vì đã có cơ hội làm như thế?
    • Ch. 55
  • "Mỗi người đàn ông là một nhà thơ"
    • Ch. 72, Henry Chinaski

Ghi chú của một ông già bẩn thỉu (1969) sửa

  • Nếu bạn muốn biết bạn bè của mình là ai, hãy tự nhận án tù.
  • Người trí thức nói điều đơn giản theo cách phức tạp. Người nghệ sĩ nói điều phức tạp theo cách đơn giản.

Pulp (1994) sửa

  • Địa ngục là những gì bạn đã tạo ra nó.
  • Tình dục là một cái bẫy, một cái bẫy. Nó dành cho động vật.
  • Một cái gì đó luôn theo đuổi một người đàn ông. Nó không bao giờ mủi lòng. Không bao giờ nghỉ ngơi.

Thuyền trưởng đi ăn trưa và các thủy thủ đã tiếp quản Con tàu (1998) sửa

  • Tất cả chúng ta đều sẽ chết, tất cả, đúng là trò huyên náo! Chỉ điều đó hẳn nên khiến ta yêu thương lân nhau, nhưng lại không như vậy. Chúng ta bị những điều tầm thường vô nghĩa làm khiếp sợ và đánh bại, chúng ta bị nghiến ngấu chẳng vì gì cả.

Liên kết ngoài sửa

 
Wikipedia
Wikipedia có bài viết về: