Đồi gió hú
tiểu thuyết của Emily Brontë
Trang này là một bộ sưu tập những câu nói từ Đồi gió hú (Wuthering Heights), bởi tác giả Emily Brontë.
Trích dẫn
sửaCác trang được đánh dấu trong các trích dẫn dưới là từ quyển Đồi gió hú của Nhà xuất bản văn học do Dương Tường dịch
- "Wuthering" là một tính ngữ tỉnh lẻ giàu ý nghĩa, nó mô tả sự náo động khí quyển bủa vây vị trí ngôi nhà khi trời dông bão. Thật vậy ở trên này, lúc nào cũng có gió trong lành; ta có thể đoán được sức gió bắc thổi vượt qua bìa đồi mạnh như thế nào, bằng vào độ xiêu vẹo quá đáng của mấy cây linh sam còi cọc nơi cuối nhà và bằng vào hàng cây gai gầy guộc vươn cả mọi cành về một phía như thể chìa tay xin ông mặt trời bố thí cho chút nắng.
- Trang 6-7, chương I.
- Lúc nãy, vị trí của nàng khuất khỏi ánh sáng; bây giờ tôi nhìn rõ toàn thể vóc dáng và vẻ mặt của nàng. Nàng dong dỏng cao và rõ ràng mới chỉ qua thời con giá chưa được bao lâu: một con người đẹp và một khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt tuyệt vời nhất mà tôi từng may mắn được nhìn; nét thanh tú, rất đẹp, những món tóc quăn hoe hoe, đúng hơn, vàng óng, buông lơi trên chiếc cổ mảnh dẻ; và cặp mắt nếu như biểu lộ sự dịu dàng thì ắt sẽ quyến rũ không sao cưỡng nổi.
- Lockwood miêu tả Catherine Linton, trang 15-16, chương II.
- Không, cái đồ bị Chúa đầy xuống địa ngục! Lão là một kẻ lạc loài - cút đi, kẻo tôi sẽ làm cho lão nếm mùi thật sự đấy. Tôi sẽ lấy sáp và đất sét nặn hình tất cả các người và ke đầu tiên vượt qua ranh giới do tôi định, sẽ... tôi chả cần nói rõ sẽ bị làm sao...nhưng mà, rồi lão sẽ thấy! Đi đi, tôi để mắt tới lão đấy!
- Catherine Linton nói với Joseph, trang 22, chương II.
- Bây giờ, tôi chừa cái thói tìm vui thú trong giao tiếp rồi, dù là ở tỉnh hay ở quê. Một người khôn ngoan phải tìm thấy đủ bạn bầu ngay nơi bản thân mình.
- Lockwood, trang 38, chương III.
- Con người ta tính khí thật phù phiếm, xoay như chong chóng! Tôi, một kẻ đã quyết tâm tách mình khỏi mọi giao tiếp xã hội và cảm ơn ngôi sao chiếu mệnh đã run rủi cho tôi rốt đậu được xuống một chỗ gần như không thể có hoạt động xã giao - tôi, kẻ khốn khổ yếu nhược, sau khi cầm cự đến tận sẩm tối trong một cuộc vật lộn với buồn chán và cô đơn, cuối cùng tôi buộc phải cuốn cờ thua cuộc.
- Trang 43, chương IV.
- Xù xì như lưỡi cưa, và rắn cấc như sa thạch! Càng ít dây với ông ta càng tốt.
- Bà Dean nói về Heathcliff, trang 45, chương IV.
- Thay vì một cô bé hoang dã bật mạng, đầu không mũ mãng, nhảy bổ vào nhà và lao tới hô6n3 hển ôm chầm lấy tất cả chúng tôi, thì kìa, từ trên mình một con ngựa ô nhỏ, đẹp, bước xuống một con người rất đĩnh đạc, với những lọn tóc nâu xõa xuống từ một chiếc mũ hải ly cắm lông chim, mặc một bộ đồ nữ kỵ sỹ lượt thượt mà cô phải kéo lên bằng cả hai tay mới có thể đi vào nhà được.
- Bà Dean nói về Catherine Earnshaw, trang 65, chương VII.
- Những người kiêu kỳ thường nuôi đau buồn cho chính mình.
- Trang 70, chương VII.
- "Một tấm long tốt sẽ giúp cậu có một bộ mặt đẹp cho dù cậu có là người da đen thực thụ, cậu em ạ.", tôi nói tiếp, "nhưng một trái tim độc ác sẽ biến bộ mặt đẹp nhất trở thành một cái gì còn tệ hơn là xấu xí.
- Bà Dean, trang 71, chương VII.
- Người nào đến mười giờ mà chưa làm được nửa công việc hàng ngày thì dễ có cơ hội bỏ dở nửa kia.
- Bà Dean nói với ông Lockwood, trang 76, chương VII.
- Trong đời tôi, tôi đã mơ những giấc mơ còn lưu lại mãi vói mình sau này và làm thay đổi những ý niệm của mình, những giấc mơ đó đã xuyên thấm khắp người tôi, như rượu vang hòa vào nước, và làm biến đổi màu sắc tâm trí tôi.
- Catherine Earnshaw, trang 98, chương IX.
- Tôi chỉ định nói thiên đường xem ra không phải là chốn êm ấm cho tôi. Và tôi khóc đến nát lòng đời trở về trái đất; thế là các thiên thần giận dữ đến nỗi họ lẳng tôi xuống giữa đám cây thạch nam trên đỉnh Đồi Gió Hú; đến đây, tôi tỉnh dậy khóc nức nở vì vui mừng. Giấc mơ này cũng thích hợp để giải thích điều bí mật của tôi như giấc mơ nọ. Tôi chả có phận sự gì phải lấy Edgar Linton, cũng chả có phận sự gì ở trên thiên đường; và nếu như cái con người độc ác ở trong nhà này không dìm Heathcliff xuống đất đen như thế thì ắt tôi không nghĩ đến chuyện ấy. Bây giờ mà lấy Heathcliff thì mất cả danh giá cho nên anh ta sẽ chẳng bao giờ biết là tôi yêu anh ta đến thế nào; và tôi yêu anh ta không phải vì đẹp trai, chị Nelly ạ, mà vì anh ta đúng là bản thân tôi hơn cả tôi. Dù bằng chất gì đi nữa thì tâm hồn Heathcliff và tâm hồn tôi cũng vẫn là một; còn tâm hồn Linton thì khác hẳn, như ánh trăng khác luồng chớp lóe hoặc như băng giá khác lửa hồng!
- Catherine Earnshaw, trang 99-100, chương IX.
- Em không diễn đạt được điều đó, song chắc chắn là chị và mọi người đều hiểu rằng có hoặc ắt phải có một sự hiện hữu của ta bên ngoài ta. Tạo hóa sinh ra em để làm gì, nếu như em hoàn toàn bị chứa trong cái vỏ xác này? Những cơ cực lớn của em trong thế gian này là những cơ cực của Heathclifff, em đã theo dõi và cảm thấy từng nỗi cơ cực ấy từ đầu, lẽ sống lớn của em là bản thân anh ấy. Nếu tất cả mọi người khác chết mà anh ấy còn thì em sẽ còn tiếp tục tồn tại; nếu tất cả mọi người khác còn mà anh ấy mất, thì vũ trụ sẽ thành một cái gì hết sức xa lạ và em sẽ không còn có vẻ như là một bộ phận của nó. Tình yêu của em đối với Linton giống như là cây trong rừng, thời gian sẽ làm nó thay đổi, em biết thế, như mùa đông làm cây thay đổi. Còn tình yêu của em đối với Heathcliff thì tựa như những tảng đá vĩnh cửu bên dưới một nguồn vui chẳng mấy biểu lộ nhưng cần thiết. Chị Nelly, em là Heatcliff! Anh ấy bao giờ, bao giờ cũng ở trong tâm trí em - không phải như là một niềm thích thú, cũng như em không phải bao giờ cũng là một thích thú cho bản thân, mà như là hiện thể của chính em vậy. Cho nên đừng có nói đến chuyện chúng em xa lìa nhau nữa nhé, điều ấy không thể có được.
- Catherine Earshaw, trang 102, chương IX.
- Cô có vẻ mến yêu cậu Linton tới mức gần như quá đáng, thậm chí đối với em chồng, cô cũng tỏ ra rất ưu ái. Cả hai anh em đều rất chú ý lo cho cô được tiện nghi, nhất định là thế rồi. Không phải là cái gai uốn mình theo đám lá kim ngân, mà là đám lá kim ngân ôm ấp cái gai.
- Bà Nelly Dean, trang 114, chương X.
- Tôi có nghe tin về đám cưới của cô, Cathy ạ, cách đây không lâu và trong khi đợi ở đưới sân, tôi đã nghiền ngẫm kế hoách này - thấy mặt cô một cái thôi, bắt gặp một cái nhìn kinh ngạc, có lẽ thế, và giả tảng vui thích sau đó tính sổ với Hindley, rồi chặn tay pháp luật cách tự xử lấy mình. Thái độ hoan hỉ chào đón của cô đã đánh bật những ý đó ra khỏi đầu tôi.
- Heathcliff, trang 120, chương X.
- Tôi tin tưởng ở tình yêu của Linton đến nỗi tôi chắc rằng dù tôi có thể giết cậu, cậu cũng không muốn trả đũa tôi.
- Catherine Earnshaw, trang 122, chương X.
- Bạo chúa chà đạp nô lệ của mình và đám này không quay lại chống bạo chúa, mà đè dí những kẻ ở bên dưới.
- Heathcliff, trang 140, chương XI.
- "Cathy, cái con cừ non này của cô phách lối dọa nạt như một con bò mộng vậy!" Ông ta nói. "Nó có nguy cơ bể sọ vì húc vào những khớp ngón tay tôi. Lạy Chúa! Ông Linton, tôi lấy làm tiếc đến chết đi được vì ông không bõ để tôi đánh ngã!"
- Heathcliff, trang 143, chương XI.
- "Nếu tôi chắc chắn sự hối hận có thể giết chết anh ta," mợ ngắt lời, "tôi sẽ tự sát ngay lập tức. Suốt ba cái đêm kinh khủng này, tôi không chợp mắt tí nào - ôi, đầy dằn vặt, ám ảnh ghê gớm, Nelly! Nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng chị không ưa tôi. Kỳ lạ thay! Trước tôi cứ tưởng, mặc dầu cho mọi người khinh ghét lẫn nhau, họ vẫn không thể không yêu thích tôi."
- Catherine Earnshaw, trang 151, chương XII.
- Ôi, tôi đang cháy rực người lên đây! Tôi ước gì mình đang ở ngoài trời! Tôi ước gì mình là một con bé; bán khai và táo tợn, và tự do, và bị xúc phạm thì cười ngạo chứ không điên khùng lên! Tại sao tôi lại thay đổi đến thế!
- Catherine Earnshaw, trang 156, chương XII.
- Tôi cam đoan với chị, một con hổ hay một con rắn độc cũng không thể khiến tôi khiếp hãi bằng ông.
- Isabella Linton nói về Heathcliff, trang 180, chương XIII.
- Mọi di vật của người đã chết đều quý, nếu lúc sinh thời họ được trân trọng.
- Bà Dean, trang 168, chương XIII.
- Ví như anh ta là nguyên nhân gây thêm một rắc rối nhỏ nào cho đời nàng - ờ, tôi nghĩ nếu thế thì tôi sẽ có lý do chính đáng dể đi đến những hành động cực đoan! Tôi mong chị đủ thành thật để nói cho tôi hay liệu mất anh ta, Catherine có đau đớn lắm không. Tôi chỉ sợ làm nàng đau đớn mà chùn tay thôi. Đó, chị thấy sự khác biệt giữa tình cảm của hai chúng tôi, nếu anh ta ở vào địa vị tôi và tôi ở vào địa vị anh ta, thì dù tôi ghét anh ta bầm gan tím ruột, tôi cũng không bao giờ giơ tay đánh anh ta. Chị có thể không tin, tùy chị! Tôi sẽ chẳng bao giờ cấm anh ta tiếp xúc với nàng chừng nào nàng còn muốn giao thiệp với anh ta. Khi nào nàng hết quý mến anh ta, lúc đó tôi sẽ rứt tim anh ta ra và uống máu anh ta! Nhưng cho đến lúc đó - nếu chị không tin tôi là chị không hiểu tôi - cho đến lúc đó, tôi thà chết dần chết mòn chứ không đụng đến một sợi tóc trên đầu anh ta!
- Heathcliff, trang 183-184, chương XIV.
- Tôi thật là điên nên mới có lúc tưởng rằng nàng quý trọng lòng quyến luyến của Linton hơn tình tôi. Dù hắn ta có yêu với tất cả sức lực con người còm cõi của hắn thì trong tám mươi năm hắn cũng không yêu được bằng tôi trong một ngày. Và Catherine cũng có một trái tim sâu thẳm như tôi, nếu cái máng ngựa kia chứa gọn được biển cả thì hắn mới đủ sức một mình độc quyền toàn bộ tình yêu thương của nàng! Xì! Khéo lắm nàng chỉ yêu quý hắn hơn con chó hay con ngựa của mình một chút thôi. Hắn đâu có cái gì để được yêu như tôi. Làm sao nàng có thể yêu ở nơi hắn cái mà hắn không có?
- Heathcliff, trang 184-185, chương XIV.
- Tôi không thương xót! Tôi không thương xót! Con sâu càng giãy giụa tôi càng muốn giẫm nát ruột nó ra! Nó như một cơn đau mọc răng tinh thần ấy, càng nhức nhối bao nhiêu tôi càng nghiến dữ bấy nhiêu.
- Heathcliff, trang 188-189, chương XIV.
- Chị nói là tâm trí nàng bất ổn. Làm thế quái nào mà khác đi được trong cảnh cô lập khủng khiếp của nàng. Và cái kẻ ti tiện, vô vị ấy săn sóc nàng vì bổn phận và lòng nhân đạo! Vì lòng thương và bác ái! Khác nào hắn trồng một cây sồi trong chậu hoa mà lại mong nó đâm chồi nảy lộc. Hắn tưởng tượng có thể khôi phục sức khỏe của nàng trên miếng đất những săn sóc hời hợt của hắn!
- Heathcliff, trang 190 chương XIV.
- Tôi bất cần anh đau khổ như thế nào. Tôi chẳng bận tâm đến những đau khổ của anh. Tại sao anh lại không phải đau khổ? Chính tôi mới đau khổ. Liệu anh có quên tôi không? Liệu anh có sung sướng không khi tôi nằm trong lòng đất? Hai mươi năm nữa liệu anh có nói: "Đây là mộ Catherine Earnshaw. Cách đây đã lâu tôi yêu nàng và khổ sở vì mất nàng, nhưng đó là dĩ vãng. Từ đó, tôi đã yêu nhiều người khác. Các con tôi bây giờ thân thiết với tôi hơn chính nàng trước kia và khi chết tôi sẽ không mừng vì sắp đến với nàng, tôi sẽ buồn vì phải từ giã chúng!" Liệu anh có nói thế không, Heathcliff?
- Catherine Earnshaw, trang 196, chương XV.
- Điều làm tôi khó chịu nhất là cái nhà tù tan nát này. Tôi ngấy cái cảnh bị giam ở đây lắm rồi. Tôi mong sao thoát ra để đến với cái thế giới huy hoàng kia và luôn luôn ở đó, không phải chỉ thấy nó mờ mờ qua hàng nước mắt và khao khát nó qua những bức tường của một trái tim đâu, mà thật sự ở cùng nó và bên trong nó.
- Catherine Earnshaw, trang 198, chương XV.
- Catherine Earnshaw, cầu sao em không yên nghỉ được chừng nào tôi còn sống! Em nói tôi đã giết em - vậy thì hãy ám tôi đi! Những người bị giết thường ám kẻ giết mình, tôi tin thế. Tôi biết là xưa nay ma vẫn lang thang trên cõi trần. Hãy luôn ở bên tôi - dưới bất kỳ hình thức nào - hãy làm tôi phát điên! Có điều là đừng bỏ mặc tôi trong cái vực thẳm này, nơi tôi không thể tìm ra em! Ôi, lạy Chúa! Nói sao nên lời! Tôi không thể sống thiếu cuộc đời của tôi! Tôi không thể sống thiếu hồn của tôi!
- Heathcilff, trang 207, chương XVI.
- Gian lận và bạo lực là con dao hai lưỡi, nó gây thương tích cho người sử dụng nặng hơn cho kẻ địch.
- Isabella Linton, trang 216, chương XVII.
- Ôi, nếu chúa cho tôi đủ sức mạnh để bóp chết nó trong phút lâm chung, chỉ cần thế thôi, tôi sẽ vui sướng mà xuống địa ngục.
- Hindley Earnshaw, trang 223, chương XVII
- Chị có cho rằng Hindley sẽ tự hào về con trai mình, nếu hắn có thể thấy nó không? Chắc cũng gần như tôi tự hào về thằng con của tôi ấy. Nhưng có một điểm này khác: một đằng là vàng đem dùng làm đá lát, và đằng kia là thiếc được đánh bóng để giả làm bạc. Thằng con của tôi chẳng có giá trị gì, thế nhưng tôi sẽ cố công đẩy nó lên hết mức mà thứ đồ giẻ rách ấy có thể đạt tới. Con trai hắn thì có những phẩm chất hạng nhất. Song đều mất toi hết: bị hạ xuống dưới vô dụng.
- Heathcliff, trang 268, chương XXI.
- Tuy nhiên, có một lúc chúng em đã suýt cãi nhau. cậu ấy bảo cách thú vị nhất qua một ngày tháng bảy nóng nực là nằm dài từ sáng đến tối trên một bờ thạch nam ở giữa đồng hoang, với tiếng ong vo ve mơ mộng trong lùm hoa, và chim chiền chiện hót cao tít ở trên đầu, và bầu trời xanh biếc không một vẩn mây, và mặt trời rực rỡ không ngừng lấp lánh. Đó là ý niệm hoàn hảo nhất của cậu ấy về hạnh phúc thiên giới. Ý kiến em thì lại là đu đưa trong một vòm cây xanh rì rào, với một ngọn gió tây thổi lồng lộng, những đám mây trắn sáng ngời trôi nhanh trên trời và không phải chỉ chiền chiện mà cả chim hét sẻ lanh, cu cu cũng tuôn nhạc ra từ khắp phía, xa xa là đồng hoang xen những thung lũng nhỏ đầy bóng mát, ngay bên cạnh là những vạt cỏ dài, nhấp nhô trước gió như sóng lượn; và rừng cây, và nước róc rách, và cả thế giới bừng tỉnh, vui cuống vui cuồng. Cậu ấy muốn tất cả nằm im trong một ngây ngất thanh bình, em thì muốn tất cả đều lóng lánh và nhảy múa trong một niềm hoan lạc huy hoàng. Em bảo thiên giới của cậu ấy như vậy chỉ sống có một nửa, còn cậu ấy bảo cõi trời của em hẳn là say tít. Em bảo em sẽ buồn ngủ nếu ở trong cõi cực lạc của cậu ấy, còn cậu ấy thì bảo sẽ không thở được nếu ở trong thiên đàng của em.
- Catherine Linton, trang 301-302, chương XXIV.
- Nó mỏng manh như tơ nhện, chì búng một cái là tan.
- Heathcliff nói về Linton Heathcliff, trang 348, chương XXIX.